Vô tình đánh rơi lọ nước hoa vào chân, người phụ nữ phải ngồi xe lăn suốt đời
Sau khi đánh rơi lọ nước hoa vào chân, người phụ nữ 42 tuổi bỗng thấy chân có dấu hiệu đau đớn nặng và có những vết loét.
Gill Haddington, 42 tuổi, đến từ Morecambe, Lancashire ở Anh đã làm rơi một chai nước hoa vào chân từ tháng 9/2015. Nó khiến bàn chân của Haddington sưng to gấp đôi, có những vết loét. Đáng sợ hơn đó là bàn chân của Haddington ngày càng biến dạng, rẽ sang trái và ngón chân cô cong xuống.
Haddington đã tới bệnh viện chụp X-quang tuy nhiên không có chấn thương nào. Tuy nhiên, theo thời gian chân cô càng ngày càng đau và bác sĩ đa khoa cho rằng đó có thể là do Haddington đã bị đau cơ xơ hóa.
Tình trạng gây đau khắp cơ thể, được cho là do mức độ bất thường của một số hóa chất trong não và các thông điệp truyền trong hệ thống thần kinh. Cô Haddington cũng từng bị bệnh thoái hóa đĩa đệm và đã khỏi vào 9/2014.
Nhưng Haddington cho hay nỗi đau này hơn cả những cơn đau do những căn bệnh trước kia, chân cô bị loét nặng không thể đi đâu được và phải di chuyển bằng xe lăn.
Cô Haddington nói: "Trong suốt thời gian tôi trở thành tù nhân trong chính ngôi nhà của mình. Tôi đau đớn tột cùng. Tôi không thể đi được".
Đôi khi nỗi đau quá tệ, Haddington đã đến bệnh viện. Cuối cùng cô đã được chẩn đoán mắc hội chứng đau khu vực mãn tính (CRPS) - một tình trạng mà một người trải qua cơn đau dữ dội và suy nhược kéo dài.
Theo Tổ chức quốc gia về rối loạn hiếm gặp (NORD), hội chứng cucar Haddington mắc phải là một tình trạng hiếm gặp và nó phát triển ở chi sau một chấn thương đột ngột.
Các triệu chứng bao gồm cảm giác nóng rát ở chi bị ảnh hưởng; nhạy cảm hoặc lạnh; sưng và thay đổi nhiệt độ da, màu da và kết cấu da.
Không rõ nguyên nhân gây ra CRPS, nhưng hội chứng này được cho là do hệ thống thần kinh ngoại biên và trung ương bị thương.
NHS cho biết, số lượng người bị ảnh hưởng bởi hội chứng này rất khó ước tính. Tuy nhiên, tại Hoa Kỳ, có ít nhất 200.000 bệnh nhân CRPS chiếm từ 2% đến 5% những người bị chấn thương thần kinh ngoại biên.
Hiện tại không có cách chữa trị nào cho hội chứng này. Chỉ có có một số phương pháp trị liệu được sử dụng để kiểm soát các triệu chứng bao gồm thuốc giảm đau uống và bôi, thuốc chặn thần kinh và liệu pháp quản lý hành vi.
Cô Haddington cuối cùng đã phải bỏ chân của mình. Haddington nói: 'Ban đầu, chuyên gia không muốn làm điều đó, nhưng khi thấy tôi quá đau họ đã bắt buộc phải làm. Đó là lối thoát duy nhất của tôi khỏi sự đau đớn".
Trong vòng bốn tháng, Haddington đã được phẫu thuật tại Bệnh viện Hoàng gia Preston. Các bác sĩ phẫu thuật đã loại bỏ chân của cô từ dưới đầu gối, để đảm bảo rằng cô không bị đau.
Sau nhiều tháng ngồi xe lăn trải qua quá trình tập thể dục và chăm sóc sức khỏe, Haddington đã lắp được chân giả. Haddington cho hay: "Tôi đã không đi được gần ba năm. Chân giả không hoàn hảo nhưng tôi yêu nó rất nhiều, loại bỏ chân của tôi là điều tốt nhất tôi từng làm. Tôi không hối tiếc chút nào".
Theo Thanh Vân - VietQ
Bài viết có hữu ích với bạn?
Có thể bạn quan tâm
Đăng ký nhận bản tin sức khoẻ
Để chủ động bảo vệ bản thân và gia đình
Đăng ký nhận bản tin sức khoẻ để chủ động bảo vệ bản thân và gia đình