Đoàn AloBacsi khám bệnh phát thuốc cho đồng bào thiên tai miền Tây xứ Nghệ
Mưa lũ hoành hành đêm 23/7, đã kéo lùi người dân miền Tây xứ Nghệ về lại cuộc sống của mấy mươi năm về trước. Đường, trường, trạm đều thiệt hại nặng nề. Những thước phim xói lòng về cảnh hoang tàn của bà con đã thôi thúc đoàn chúng tôi lên đường đến Nghệ An vào những ngày đầu tháng 8.
Điểm đến là Mường Típ, xã miền núi giáp biên, nơi có dòng sông Nậm Mộ chia đôi biên giới Việt - Lào. Phối hợp với Đoàn Kinh tế Quốc phòng 4 (Quân khu 4 - Bộ Quốc phòng), đoàn AloBacsi và Daisy Media tổ chức khám bệnh, phát thuốc và tặng quà cho hơn 600 bà con các bản làng vùng cao.
Sợ
Thiên tai không chừa một ai.
Chúng tôi đã nhìn thấy từng dãy nhà bê tông có cột trụ chắc chắn còn trơ lại những nền nhà trống hoác. Những cụm dân cư khá giả nhất vùng bị san phẳng chỉ còn xà bần và… nước mắt.
Chúng tôi đã nhìn thấy hàng tấn, hàng tấn bùn đất cao hơn đầu người nuốt chửng cả bản làng. Không còn dấu hiệu nào để nhận biết nơi đây từng có sự sống.
Thiên nhiên nổi giận, mọi công trình của con người, chỉ là “mắt muỗi”.
Chúng tôi đã nhìn thấy những hố sâu ngoặm vào phân nửa mặt đường, kéo dài hàng trăm mét hàm ếch. Những cột điện, mái tôn, cửa sắt bị xoắn vặn mấy vòng, dúm dó như ai đó lấy tay vò mảnh giấy. Những cây cầu bị nước cuốn chỉ còn trơ móng nham nhở.



Bất lực
Nhìn sâu vào đôi mắt đồng bào Khơ Mú và Mông nơi đây có một nỗi buồn thăm thẳm. Đâu đó bàng bạc vẻ cam chịu, mênh mông, vô định… như bao năm qua đồng bào vẫn lầm lũi bám vào núi vào rừng.
Các toa thuốc khi khám cho bà con, thường là những bệnh: huyết áp cao, bởi có gì ăn ngoài món muối giã rau rừng; đau nhức, biến dạng các khớp do những năm tháng đằng đẵng gùi củi, băng rừng kiếm sống.
Có thể làm gì để kéo gần khoảng cách đồng bằng và miền núi xa?
Chúng tôi đã gặp những thầy cô giáo ăn măng rừng cả tuần chống đói. Mỗi thầy cô một chiếc cào, họ kiên nhẫn cào. Nửa tháng qua dễ có hơn triệu nhát cào vào lớp bùn hơn 1 mét tràn vào trường sau cơn lũ dữ. Từng nhát cào đến toé máu như chất chứa tiếng lòng của thầy cô: Ráng làm tận lực để kịp đón học sinh khai giảng năm học mới.
Thầy Trần Gia Thảo, hiệu trưởng, trường Phổ thông dân tộc bán trú tiểu học Mường Típ 2, bặm môi, nói giọng quyết tâm lắm: “Nhất định phải khai giảng. Phải đón các con quay lại trường. Nhất định không để các con phải bỏ học vì mất trường”.
13 năm bám bản, bám trường, với thầy Thảo, con số 245 học sinh Khơ Mú và Mông đến lớp là tài sản quý giá của một đời đi dạy, là kết quả của những tháng ngày thuyết phục đằng đẵng. Các em chính là hy vọng duy nhất để đổi thay cho vùng đất nghèo hoang sơ này. Các em chính là tuổi trẻ, là tình yêu nghề của thầy cô miền Tây Xứ Nghệ này.
Thế nhưng… Các con sẽ ngồi ở đâu? Ghế đâu, bàn, bản phấn, đồ dùng học tập đâu? Nấu ăn cho các con bằng gì? Nồi đâu, xoong chảo, chén bát, đũa muỗng đâu? Tối các con ngủ ở đâu? Giường, chăn gối, mùng màn ở đâu? Cả cái hàng rào chắn với sông Nậm Mộ cũng không còn. Các con đến trường có an toàn không?
Dồn dập những câu hỏi của chúng tôi va vào bốn bức tường trống hoác, vang lại. Lạnh tanh. Vô vọng!
Sau cơn lũ đêm tháng 7, tài sản của trường nghèo còn đúng mấy bức tường. Cơ sở vật chất trị giá 2,5 tỷ đồng đã bị cuốn phăng theo dòng lũ.
Ở góc sân sau nhà trường, trên nền bùn nhão là đống vỏ măng, món ăn duy nhất của thầy cô trong những ngày bám trường lao động, bị lũ cô lập. Ai đã từng bước chân đến trường lúc này, ai đã từng đi học, đều trào dâng khao khát mãnh liệt: Phải làm gì đó để tiếp sức cho các thầy cô, khôi phục lại mái trường, viết tiếp câu chuyện ươm mầm xanh hy vọng cho đồng bào miền núi.
AloBacsi gửi một thùng thuốc bổ và xin trích 10 triệu đồng từ đóng góp của chuyến khám bệnh lần này, chuyển đến nhà trường, tiếp sức ban đầu cho các thầy cô.
Qua đây, chúng tôi cũng tha thiết phát lời kêu gọi các thầy cô giáo vùng xuôi, học sinh các thành phố trong cả xin hãy nhín ra cuốn tập, cái bút, tấm bảng, gói mỳ, cân gạo… để gửi về tiếp sức cho thầy trò trường tiểu học Mường Típ 2, bản Ta Đo, xã Mường Típ, Nghệ An cơ hội được khai giảng.
Thuyết phục cha mẹ dân tộc chịu cho con đi học đã khó lắm rồi, nay, giữ chân con trẻ theo đuổi sự học, cần lắm tấm lòng, sự chung tay của thầy cô và học sinh miền xuôi. Xin chung tay, bởi đây là hành động thiết thực nhất để ươm mầm con chữ ở bản làng cao. Số điện thoại của thầy Thảo - hiệu trưởng nhà trường: 096 2907268.
Biết ơn
Khi nào bạn lạc giữa rừng, bao quanh là những đoạn sạt lở, đất đá cứ lăm le như muốn ầm ầm đổ xuống bất cứ lúc nào. Không có sóng điện thoại. Đồng hồ kim xăng đã nhấp nháy báo động vạch đỏ, bóng đêm lăm le đổ xuống… lúc ấy sẽ hiểu gặp được màu áo xanh của bộ đội mừng rỡ đến thế nào.
Gặp các anh, chúng tôi như được hồi sinh.
Các anh - những chiến sĩ của Đoàn Kinh tế - Quốc phòng 4, Quân khu 4 đã đón đoàn bằng tình cảm thật ấm áp. Tạo điều kiện cho đoàn nghỉ lại, nấu bữa cơm bằng những món nuôi trồng tại đồn biên phòng. Đêm trên núi trời lạnh, mưa ầm ầm nhưng chúng tôi lại được sưởi ấm bởi tình cảm ấm áp của những người lính xa nhà.
Chuyến khám bệnh tặng quà phát thuốc của đoàn AloBacsi - Daisy Media sẽ không thể hoàn thành nếu thiếu những màu áo xanh quân nhân ấy.
Lần đầu tiên đi vào vùng núi hiểm trở, những cung đường bị xé toạc bởi nước lũ, hàng trăm điểm núi sạt, chắn hết nửa đường đi.
Các anh chu đáo đưa xe dẫn đầu đoàn và phân công thêm một chiếc xe chuyên dụng chốt cuối đoàn, đặc biệt, khi xe của đoàn AloBacsi gặp sự cố, tắt máy giữa đoạn đường một bên là núi sạt, một bên là dòng sông hung hãn đang ngoặm mất gần nửa mặt đường. Sau hơn 45 phút căng thẳng, cuối cùng cũng nhờ các anh bộ đội tháo vát đã giúp cho xe nổ máy được trong tràng pháo tay mừng rỡ.
Biết ơn vô cùng màu áo xanh bộ đội - những chốt gác, giữ cho hoà bình biên cương.
Đến với bà con, các anh thuộc tên từng hộ trong bản. Ấn tượng với cách các anh trò chuyện với đồng bào: dịu dàng, ấm áp, dễ chịu làm sao. Các anh mừng lắm khi được mướt mồ hôi chia quà cho đồng bào mình. Gom góp được gì chia cho đồng bào, các anh “xin tất”.
Đoàn chúng tôi lần nữa xin cảm ơn đến tập thể lãnh đạo, Đoàn Kinh tế - Quốc phòng 4, Bệnh xá Quân dân y - Đoàn KTQP4, Đội sản xuất số 2 - Đoàn KTQP4 (đơn vị đứng chân ở Mường Típ), nhờ có các anh, chúng tôi có dịp đến tận nơi chăm sóc sức khỏe, được trao những phần quà ấm áp từ xuôi đến với bà con các bản làng: Tà Đo, Xốp Phe, Chà Lạt, Huồi Khói, Xốp Lau.


Nhiệm vụ yêu thương
Trong nhiệm vụ trao chuyển tấm lòng của các y bác sĩ miền Nam đến miền Tây xứ Nghệ, chúng tôi có dịp đến thăm các Trung tâm y tế bị thiệt hại nhiều nhất trong mưa lũ, trao những phần quà ấm áp: 4 máy tính bàn, 5 máy đo huyết áp, 15 ống nghe và 60 áo blouse trắng đến: Trung tâm Y tế Con Cuông, Trung tâm Y tế Tương Dương, Trung tâm Y tế Kỳ Sơn, Trạm y tế Mường Típ và Bệnh xá quân dân y.
Lần này, AloBacsi chúng tôi đã khám cấp thuốc và tặng quà cho 679 đồng bào dân tộc. Thương lắm những bà con đi bộ 3-4 giờ đồng hồ để "được khám bệnh, được nhận quà mang về"...



Chúng tôi - đại diện cho tấm lòng của đội ngũ Y khoa Miền Nam đến thăm, động viên, tặng quà (10 triệu đồng) cho vợ chồng bác sĩ Lò Thị Bích Hạnh - Đậu Văn Dũng công tác tại Trung tâm y tế Tương Dương. Trong đêm nước lên nhanh, gửi vội 3 con nhỏ chạy lũ cùng ông bà nội, tất tả chạy vào Trung tâm Y tế đỡ đẻ cho sản phụ, thức trắng phụ di chuyển hơn 140 người bệnh đến nơi an toàn. Hoàn thành nhiệm vụ trở về, ngôi nhà 3 tầng chỉ còn lại cái móng sâu hoắm. Công sức cả một đời, tan hoang. Nhưng họ không hối tiếc vì “Mạng người là vô giá. Nếu tình huống này lập lại, vẫn sẽ làm như vậy".
Tại đây, đoàn bác sĩ cũng thăm hỏi và động viên 8 hộ dân mất trắng nhà ở bản Cửa Rào 2, và trao tặng mỗi hộ 5 triệu đồng.

Tạm biệt Nghệ An, trên đường đoàn AloBacsi - Daisy Media trở về, những chuyến xe cứu trợ ngược chiều tiếp tục hướng về vùng cao. Thêm một chuyến xe là thêm yêu thương, thêm hy vọng về sẻ chia ấm áp, bởi đây là trận lũ thiệt hại nặng nhất trong vòng 80 năm qua đối với bà con Tây xứ Nghệ.
Mong lắm tấm lòng cả nước.

Bài viết có hữu ích với bạn?
Có thể bạn quan tâm
Đăng ký nhận bản tin sức khoẻ
Để chủ động bảo vệ bản thân và gia đình
Đăng ký nhận bản tin sức khoẻ để chủ động bảo vệ bản thân và gia đình
