Hotline 24/7
08983-08983

Tôi đã suýt đánh rơi tuổi trẻ của mình

Tuổi trẻ ai cũng có ước mơ hoài bão. Nhưng khi chạm tay vào cánh cửa cuộc đời, sự chênh vênh và áp lực của cuộc sống đã suýt làm tôi đánh mất đi niềm đam mê của cuộc đời mình.

Tôi là một người trẻ. Tôi khao khát được cống hiến, được phiêu lưu, được sống với đam mê hoài bão của mình. Hành trang vào đời của tôi chẳng có gì ngoài nhựa sống tràn trề, một bầu máu nóng cùng với sức trẻ căng tràn ngọn lửa đam mê.

Tôi chọn lối đi riêng cho mình. Tôi bỏ qua những lời khuyên mang tính chất “đe dọa” của người thân về một tương lai mù mịt, nguy hiểm chực chờ, khi tôi quyết định theo đuổi chuyên ngành mà tôi yêu thích.

Sẵn sàng bước đôi chân trần trên con đường sỏi đá, tôi tin vào tuổi trẻ của mình. Tôi không sợ sai lầm hay vấp ngã. Tôi tin ngoài kia có nhiều cơ hội cho tôi. Tôi cũng tin tuổi trẻ đến có một lần thôi. Tôi tin mình sẽ nhận lại được nhiều thứ nếu tôi hết lòng theo đuổi đam mê.

Tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại trong cuộc đời mỗi con người. Ảnh internet

Nhưng rồi thực tế cuộc sống khắc nghiệt đã dần biến tôi thành một cỗ máy. Sáng 8g vào làm, trưa 11g nghỉ, 1g chiều lại làm đến 5g. Chen chúc trong thang máy, chen chúc trong nhà xe rồi lại chen chúc trên những cung đường.

Sự bon chen nhốt tôi vào trong chiếc vỏ ốc kín đáo. Tôi đã chứng kiến cô bạn đồng nghiệp mắt đỏ hoe, sụt sùi khóc, khi bản kế hoạch của cô ấy đã sửa đến lần thứ năm mà vẫn không làm hài lòng sếp. Tôi thấy cậu em chung phòng thở dài khi kể bị chị tổ trưởng soi mói bóng gió. Tôi đã có những ngày phải nhìn sắc mặt sếp mà làm việc.

“Người yêu người sống để yêu nhau” là một thứ gì đó quá xa xỉ. Có lúc ý nghĩ ấy làm tôi hoang mang. Nhưng thực tế buộc tôi phải hiểu, qui luật đào thải trong môi trường kinh doanh rất khắc nghiệt.

Tôi quen dần với việc làm tăng ca đến nửa đêm, quen ăn mì tôm thay cơm giữa ca. Kinh khủng nhất là những chuỗi ngày chạy deadline liên miên đến chóng mặt.

Tôi đã hiểu cảm giác đi về lúc trời muộn. Đêm khuya và lạnh. Những lúc như vậy thực sự rất cô đơn. Đi qua những quán ăn vỉa hè, nhìn thấy từng tốp bạn bè đang ăn uống nói cười lại thấy chạnh lòng. Đã bao lâu rồi, tôi chưa được cùng bạn bè quây quần tụ tập như vậy. Tôi đã quen với việc đi làm vào thứ bảy hay chủ nhật hoặc nếu không thì sẽ nằm miết trên giường ngủ lấy lại sức.

“Người trẻ chúng ta có đang vinh quang hóa sự bận rộn?” Tôi không biết phải trả lời thế nào cho câu hỏi đó. Nhưng thực tế là tôi đang tự trói mình vào những thứ đã từng ngày từng giờ âm thầm gặm nhấm tuổi trẻ của mình. Tôi đã quên đi chính mình, quên luôn cả những đam mê và ước mơ hoài bão khi mới chuẩn bị vào đời.

Vào một ngày, bỗng dưng tất cả khơi dậy trong tôi. Tôi thấy tôi cần quay về điểm xuất phát, trở về những ngày đầu tiên để nhìn nhận lại ước mơ ban đầu của tôi là gì. Tôi không thể mài mòn tuổi trẻ của mình trong văn phòng một ngày tám tiếng chưa kể tăng ca như thế. Tôi có tuổi trẻ, có thời gian, có nhiệt huyết.

Tôi đang tự trói mình vào những thứ mà từng ngày từng giờ cứ âm thầm gặm nhấm tuổi trẻ của mình. Ảnh minh họa: internet

Thế là con đường từ nhà đến nơi làm việc được tôi thay thế bằng những cung đường ở một chân trời mới mẻ. Giá vẽ, cùng những chiếc cọ và những sắc màu cùng tôi lên đường. Tôi đã thực hiện ước mơ và trở thành họa sĩ như thế đấy.

Tất nhiên, chúng ta không thể cứ lông bông rồi lấy lý do tuổi trẻ ưa khám phá. Chúng ta ai cũng phải chịu trách nhiệm cho tuổi trẻ của mình. Không ai sống hộ cuộc đời của chúng ta. Hãy làm những gì mình thích, mình ao ước và đam mê. Bởi sau đó, khi đã bước sang những giai đoạn tiếp theo của cuộc đời, có thể chúng ta sẽ hối hận “giá như”...

Hãy trân trọng tuổi trẻ, hãy để nó trôi qua một cách đáng giá nhất có thể.

Theo Thế Giới Tiếp Thị

Đối tác AloBacsi

Đăng ký nhận bản tin sức khoẻ

Để chủ động bảo vệ bản thân và gia đình

Đăng ký nhận bản tin sức khoẻ để chủ động bảo vệ bản thân và gia đình

hoàn toàn MIỄN PHÍ

Khám bệnh online

X