Trạm xe buýt phố đi bộ - Chỗ ngủ của 2 anh em mồ côi
Tại một góc phố đi bộ Nguyễn Huệ (quận 1), hai anh em không nhà cửa, cha mẹ và người thân nằm co cụm bên trạm xe buýt giữa cái lạnh lẽo của trời đông khiến ai cũng xót xa.
"Chúng em ngủ lúc nào cũng được, đói thì dậy đi xin ăn"
Sài
Gòn những ngày mưa phùn không dứt, tiết trời cũng vì thế trở nên lạnh
lẽo hơn, ai cũng khoác cho mình những chiếc áo ấm, thế nhưng ở một góc
nào đó của thành phố hối hả này, vẫn còn những mảnh đời lang thang phải
co ro giữa tiết trời trở lạnh.
Và ở phố đi bộ Nguyễn Huệ (quận 1), hình ảnh hai đứa trẻ không nhà cửa, cha mẹ và người thân thích nằm co cụm bên trạm xe buýt khiến ai cũng xót xa.
Hai em là Phạm Nguyên Phúc (16 tuổi) và Vũ Thái Hòa (13 tuổi) đều trong bộ dạng lấm lem, nằm trên kệ ghế ngồi chờ xe buýt, khi thấy chúng tôi đến, hai em đều tỏ ra rụt rè.
Phúc - gương mặt đen nhẻm vẫn còn ngáp ngủ chia sẻ: "Trước đây tụi em sống ở dưới gầm cầu Mống (nối quận 1 - quận 4) cùng hai anh lớn, nhưng giờ hai anh ấy đi đâu không biết. Sau đó hai đứa tụi em mới chuyển qua đây ngủ tạm cũng được khoảng 2 tuần rồi. Do sống lang thang nên chúng em ngủ lúc nào cũng được, đói thì dậy đi xin ăn".
Ngồi nhìn xa xăm về hướng dòng người qua lại trên phố đi bộ, Phúc dùng tay dụi vào mắt cho tỉnh ngủ rồi kể: "Quê em ở dưới Long An, nhà nghèo lắm. Cha mất lúc em mới 10 tuổi, rồi mẹ cũng bỏ đi đâu biệt tích sau khi làm đám tang cho cha. Thấy em còn nhỏ nên bà ngoại đưa về nuôi được vài năm thì già yếu, ngoại mất. Một mình em không biết làm sao nên lên Sài Gòn lang thang kiếm sống".
Phúc còn cho biết, sống ở Sài Gòn được mấy năm nay, ai bảo gì làm nấy để có bữa ăn qua ngày. Hôm nào không ai nhờ thì không có ăn, phải đi xin. Trước đó, hai anh em sống ở cầu Mống cũng phụ bán nước cùng những người hàng rong, nhưng sau khi qua ở đây thì không biết phải làm sao để có miếng ăn.
Còn Hòa cũng vậy, cậu bé này theo Phúc sống chung như
anh em ruột thịt vì cả hai cùng quê và hoàn cảnh cũng éo le như nhau. Cả
hai gặp nhau khi đi lang thang khắp các ngõ ngách Sài Gòn để xin ăn.
"Anh Phúc như người anh của em, lo lắng và nhường nhịn em mọi thứ. Chiếc chăn này được người ta cho anh Phúc cũng nhường em đắp vì sợ lạnh, còn anh ấy chỉ đắp chiếc chăn bé xíu", Hòa tâm sự.
Sống qua ngày bằng một bữa cơm 5.000 đồng
Hòa cho biết, dạo này trời mưa phùn cả ngày và lạnh nữa nên hai anh em rất lo lắng vì sợ sẽ đổ bệnh. Cả hai suốt mấy tuần này chưa tắm lần nào vì nước dưới kênh Tàu Hủ bị ô nhiễm nên có tắm thì người ngày càng bẩn hơn.
"Nếu tắm thì tụi em cởi hết đồ rồi nhảy xuống kênh, chứ có một bộ quần áo để mặc thôi. Bây giờ chỉ mong sao đừng đổ bệnh chứ một trong hai anh em mắc bệnh là không biết làm thế nào", Hòa tâm sự.
Hằng ngày Phúc và Hòa được người đi đường thương tình cho đồ ăn, có gì ăn nấy, nếu cho tiền thì để dành đi ăn cơm giá 2.000 đồng (đường Cống Quỳnh, quận 1) để tiết kiệm.
"Mỗi ngày mong người ta cho 5.000 đồng là đủ để hai anh em sống cả ngày rồi vì ăn bữa cơm và uống trà đá miễn phí cũng cảm thấy no nguyên ngày. Ăn xong hai anh em đi lang thang rồi tối về lại trạm xe buýt này ngủ", Phúc chia sẻ.
Hỏi tại sao chúng em không xin vào Trung tâm bảo trợ xã hội hoặc cửa chùa để sống, được học hành đến nơi đến chốn thì hai anh em bảo: "Chúng em sống lang thang quen rồi, không muốn vào trong đó đâu".
Có lẽ hai đứa trẻ đã chọn được con đường mình đi riêng trong cuộc sống này mà không muốn làm phiền đến ai. Phúc và Hòa đều có một ước mơ, nhưng ước mơ đó chỉ là có một nơi để ngủ, mái hiên để nương thân lúc mưa gió.
Bài viết có hữu ích với bạn?
Đăng ký nhận bản tin sức khoẻ
Để chủ động bảo vệ bản thân và gia đình
Đăng ký nhận bản tin sức khoẻ để chủ động bảo vệ bản thân và gia đình