Hotline 24/7
08983-08983

Nhật ký của cô gái sống sót sau động đất ở Nepal

Khi xảy ra động đất, Đoàn Thị Diễm Chi có cảm giác chết lặng trong vài giây, sau đó hoảng loạn. Cô đã trải qua những ngày nguy hiểm luôn rình rập nhưng vẫn lạc quan.

Đoàn Thị Diễm Chi (sinh năm 1985) là con gái cố diễn viên Hồng Sơn. Cô ở Nepal trong thời điểm xảy ra trận động đất kinh hoàng ngày 25/4. Diễm Chi đi cùng 4 người bạn khác là Nguyễn Thị Minh Châu, Lợi Hồng Thanh, Lưu Lê Minh Khải, Nguyễn Đình Tấn Vũ tới Nepal ngày 19/4 và dự định ở đây 2 tuần.

Từ ngày 22/4 - 26/4, cô mất liên lạc cùng gia đình. Trưa ngày 26/4, cô nhận được cuộc gọi của em gái. Cùng ngày hôm đó, cô viết nhật ký chia sẻ trên Facebook cá nhân về trận động đất lịch sử này. Hiện tại, Diễm Chi đã trở về Việt Nam an toàn.

Ngày 26/4

Cảm giác sợ hãi, hốt hoảng kinh hoàng vẫn chưa rời khỏi tâm trí tôi dù chỉ một phút, từ sau trận động đất 7,9 độ richter ở Nepal ngày hôm nay. Chúng tôi đã có một ngày dài khủng khiếp, căng thẳng trên từng km trên đường chạy từ Kathmandu tới Pokhara - trục đường chính trong trận động đất.

Ngay khi chúng tôi vừa dừng lại chuẩn bị cho buổi rafting (trò chơi chèo thuyền vượt thác) chiều nay, đứng cách Kathmandu 80 km (rất gần với tâm chấn). Lúc đó khoảng hơn 11 giờ trưa, đang lục tục mặc áo phao thì bất ngờ dưới chân tôi mặt đất rung chuyển mạnh.

Diễm Chi chia sẻ hình ảnh sự tàn phá khốc liệt tại Nepal.
Diễm Chi chia sẻ hình ảnh sự tàn phá khốc liệt tại Nepal

Chúng tôi nhìn nhau và cảm giác như trong phút chốc mọi người đều im lặng đứng chết trân. Mọi người bàng hoàng vài giây chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì nghe thấy quá nhiều tiếng la hét. Tất cả mọi người đều đang đứng rất gần bờ sông bắt đầu chạy tán loạn, nháo nhác. Lúc đó tôi thật sự hoảng loạn, tim đập thình thịch, chỉ kịp nghe tiếng chồng gọi cả nhóm chạy lên phía trên dốc cao hơn rồi dừng lại ở bãi đất trống.

Mặt đất vẫn tiếp tục rung chuyển mạnh, chúng tôi nhìn nháo nhác xung quanh và nhận ra ngọn đồi trước mặt có 2 ngôi nhà đổ sập xuống, khói bụi cuốn mù mịt. Chúng sập xuống ngay cơn chấn động đầu tiên.

Sau đó 2 cơn rung chấn tiếp tục cách nhau vài phút. Trên con đường chúng tôi đi tiếp có rất nhiều đoạn đường đầy đất đá lở. Tâm trí chúng tôi căng như dây đàn suốt chặng đường hơn 100 km về Pokhara.

Dọc đường đi nhìn thấy đông người dân nằm ngồi ở ngoài đường. Tôi đoán là có chỉ thị từ phía chính quyền. Và đúng vậy, họ yêu cầu toàn bộ người dân trên khu vực chịu ảnh hưởng động đất sẽ ở trên nền đất bên ngoài nhà để đề phòng dư chấn.

Cho đến lúc này có thống kê lên tới khoảng 1400 người thiệt mạng ở Nepal. Khu vực Everest Base Camp có 6 người leo núi thiệt mạng do lở tuyết.

Đọc tin và theo dõi hình ảnh về Kathmandu bị tàn phá kinh hoàng. Đền thờ, cung điện, phố cổ nơi chúng tôi vừa đứng đó chiều qua tận hưởng sự thanh bình trầm mặc nghìn năm tuổi mà xót từ trong ruột. Có quá nhiều xác người được kéo ra từ đống đổ nát.

Mọi thứ chỉ một màu đau đớn tan hoang. Có lẽ những bức ảnh chúng tôi chụp được là một thong những khoảnh khắc bình yên cuối cùng còn xót lại của Patan.

Vừa trải qua những phút giây này, ý nghĩ lớn nhất trong đầu tôi: Cuộc sống vô thường, mọi sự tranh đấu của con người cũng chỉ như hạt cát nằm trên lòng bàn tay của tạo hóa. Mong manh làm sao. Sống được trên đời ngày nào hãy sống cho trọn tâm trọn sức. Chỉ một tích tắc thôi mọi thứ có thể vỡ nát. Còn gì để mà tiếc, mà thương.

Diễm Chi (ngoài cùng, bên phải) trong những ngày đầu tại Nepal.
Diễm Chi (ngoài cùng, bên phải) tại Nepal trong ngày trước động đất.

Cùng ngày 26/4

Kẹt xe dài nhiều km đường từ Kathmandu tới Pokhara. Nhiều đoạn đường hứng chịu lở đá nguy hiểm. Lái xe qua trong tình cảnh này thấy các bạn Nepal vô cùng ý thức. Các xe ô tô đều xếp hàng một nối đuôi nhau bình tĩnh đứng chờ, không chen lấn, cướp đường. Trong thảm họa càng hiểu và cảm mến tinh thần của các bạn.

Tối qua vượt qua chặng đường quá nguy hiểm này đến được Pokhara lúc nửa đêm, mới cảm thấy bình tâm hơn một chút. Ơn trời mọi điều kinh khủng sẽ qua mau.

Ngày 27/4

Ở Pokhara xem ra vẫn là nơi còn giữ được chút bình yên sau thảm họa động đất ở Nepal. Tại đây chúng tôi đã gặp một nhóm 4 bạn trẻ Việt Nam, mọi người đều khỏe mạnh và thậm chí còn may mắn hơn chúng tôi vì vượt qua tâm chấn trước khi xảy ra động đất, không bị kẹt xe, cũng không bị gặp đá lở.

Sáng nay trên đường đi bộ lên chỗ cao hơn chúng tôi gặp thêm một đoàn đồng hương 10 bạn trẻ nữa cũng may mắn bảo toàn được đội hình, vẫn khỏe mạnh và lạc quan.

Tự nhiên trong lòng thấy vui khó tả. Ít nhất biết thêm được dù chỉ một người Việt Nam may mắn thoát được khỏi thảm họa kinh hoàng này, lại thêm một niềm vui nữa. Cầu nguyện cho Nepal cho các bạn đồng hương của tôi và cho chính bản thân tôi nữa.

Ngày 1/5

Nhóm chúng tôi với 2 chiếc xe đang chạy điên cuồng trên đèo để về Lumbini. 11 giờ đêm, trời mưa nặng hạt, sấm chớp giật đùng đùng, lạnh và buồn ngủ xen lẫn căng thẳng.

Dừng lại uống cốc trà sữa nóng, duỗi dài chân tay cho đỡ mỏi, con đường phía trước còn dài và còn nhiều lo lắng. Nỗi lo đường đèo trơn trượt, những dốc cua tay áo bất ngờ, lo đất đá lở đột ngột ngay lúc mình đi ngang, lo sét đánh, dư chấn động đất. Mọi mối nguy hiểm về đêm dường như tăng gấp nhiều lần.

Cuối cùng chúng tôi quyết định dừng lại ngủ đêm ở Tansen. Bữa tối lúc 12 giờ 30 của những bước chân rã rời. Thường thì những chuyến đi của chúng tôi nhiều lần trải qua cảnh mưa gió. Nhưng lần này thấy thật sự mệt mỏi.

Không phải bởi đơn giản vì những khó khăn nguy hiểm kéo dài mà còn vì tâm trạng buồn chán thê thảm khi nghĩ đến chặng đường về ngày một thêm gần Kathmandu bị tàn phá, những cảnh đổ nát hoang tàn, những con người sống xót đau đớn vì mất mát.

Tôi không thực sự muốn đối mặt với một Nepal đau thương như vậy. Tôi đã trót yêu thương cảm mến Nepal và những con người, chân thành hiền hậu nơi đây. Họ không đáng để chịu những tổn thương nặng nề như thế. Nepal sẽ mất biết bao nhiêu năm để hồi phục sau thảm họa này?

Ngày 2/5

Hôm nay lại là một ngày dài nặng nề. Càng về gần đến Kathmandu sự tàn phá của trận động đất càng rõ rệt. Men theo con đường đèo ở độ cao gần 2400 m. Chúng tôi chứng kiến rất nhiều ngôi nhà đổ sụp, gạch ngói vỡ nát, đồ dùng văng tứ tung.

Nơi vùng núi tương đối hẻo lánh này không thấy có các đoàn cứu trợ, người dân nghèo phải căng lều bạt tạm ngủ ngoài trời trong thời tiết về đêm giá lạnh. Các gia đình tự loay hoay cứu trợ và thu dọn đống đổn át. Phụ nữ, trẻ nhỏ, người già cũng tự đi vác gạch, chui vào những ngôi nhà đổ nát vẫn còn nguy hiểm bới tìm những gì còn xót lại. Không có dấu hiệu nào từ sự hỗ trợ của các tổ chức.

Con người Nepal sau động đất.
Con người Nepal sau động đất

Chúng tôi dù rất vội vã trở về Kathmandu trong tâm trạng lo lắng. Trong túi của mấy đứa chỉ còn chút tiền mặt rupi không đủ để có thể làm những việc thiện lớn lao gì. Chỉ dám dừng lại trước vài ngôi nhà sụp hoàn toàn có nhiều trẻ nhỏ đang đứng ngồi nheo nhóc, thăm hỏi họ và cho bọn trẻ con ít tiền. Muốn giúp họ nhiều hơn nữa nhưng tất cả những đồng rupi trong túi chúng tôi chỉ còn có bấy nhiêu.

Chúng tôi chẳng ai nói với nhau câu nào nhưng đều tự mình móc đến những đồng cuối, chỉ bớt lại chút ít đủ cho một bữa ăn và chỗ ngủ tối nay. Ở những vùng sâu vùng xa sự cứu trợ của chính phủ dường như ko chạm tới được.

Chúng tôi cứ loanh quanh ở ngôi làng và quyết định ngủ lại Daman. Lòng vòng tìm một chỗ ngủ đêm và bất ngờ gặp một trận mưa đá. Không thể tệ hại hơn. Cảm thấy bi quan, chán nản và buồn bã. Trong giây lát, ý nghĩ của tôi: “Trời đất có cần tàn nhẫn với người dân Nepal đến vậy không? Đẩy họ đến sự chết chóc và mất mát quá lớn”.

Những người sống xót còn chưa kịp qua cơn đau đớn thì lại tiếp tục đối mặt với sự sinh tồn của chính mình. Động đất buộc họ phải sống cảnh màn trời chiếu đất khổ sở với những cơn mưa giá lạnh hàng đêm. Giờ lại thêm một cơn mưa đá vùi dập.

Còn chỗ nào để trốn khỏi cơn giận của thiên nhiên, chỗ nào là nơi nương náu cho họ. Tinh thần bê bết, tôi không biết mình có thể chịu đựng thêm những cảnh này khi về đối mặt với Kathmandu không?

Và giờ tôi nhận ra mình là một kẻ nhạy cảm yếu đuối. Tôi ngồi dưới hiên của một nhà nghỉ nhỏ. Gia đình này tự kinh doanh trên ngôi nhà của họ. May mắn ngôi nhà của họ còn nguyên vẹn. Mấy đứa trẻ rất đáng yêu, dù nhiều chuyện kinh khủng chưa kịp qua đi nhưng ánh mắt vô tư vẫn reo vui trên khuôn mặt.

Chúng tôi cùng vào bếp làm bữa tối, chuyện trò rất nhiều. Bữa cơm toàn rau có thêm ít trứng nhưng ngon và đủ ấm lòng. Thấy sự lạc quan của họ khiến tinh thần tôi được tốt lên. Suốt chặng đường trên đất Nepal, cảm nhận rõ ràng nhất về con người là sự chân thành, hiền hậu. Cảm tình này khiến tôi cứ day dứt trong lòng.

Trong đầu tôi lúc này không chỉ còn có sự lo lắng an toàn thoát thân, tôi mong mình có thể chia sẻ phần nào những nỗi đau, sự mất mát của họ. Và chúng tôi nhất định sẽ phải làm.

Đối tác AloBacsi

Đăng ký nhận bản tin sức khoẻ

Để chủ động bảo vệ bản thân và gia đình

Đăng ký nhận bản tin sức khoẻ để chủ động bảo vệ bản thân và gia đình

hoàn toàn MIỄN PHÍ

Khám bệnh online

X