Bữa cơm chan ruốc mắm mặn chát ngày Tết của 3 mảnh đời cơ cực
Tết đến với cụ Năm cũng chẳng khác gì ngày thường khi quanh năm suốt tháng cụ chăm chồng liệt giường và đứa con tàn tật.
3
mảnh đời khốn khổ mà chúng tôi muốn nói đến là cụ Trần Thị Năm (trú ở
thôn 12, xã Cổ Đạm, Nghi Xuân, Hà Tĩnh). Cụ Năm hiện đang chăm người
chồng bệnh tật Phan Xuân Phương và con trai tàn tật Phan Văn Thia.
Cụ Năm kể, ngày trước lập gia
đình vì bên nội ngoại không có điều kiện nên 2 vợ chồng ra dựng căn nhà
nhỏ cùng nhau làm mấy sào ruộng khoán. Tuy cuộc sống vất vả nhưng vợ
chồng bà luôn yêu thương nhau.
Gần như 10 năm nay, cụ Phương
chỉ nằm 1 chỗ trên giường chịu đau đớn của bệnh tật. Tất cả mọi sinh
hoạt và ăn uống đều nhờ tay cụ Năm chăm sóc. Thỉnh thoảng ông Phương vẫn
cố gắng ngồi dậy để tránh bị hoại tử bộ phận cơ thể.
Còn cậu con trai út Phan Văn
Thia khuyết tật, mất khả năng lao động 12 năm nay khiến cuộc sống gia
đình cụ Năm vốn nghèo khó nay lại càng đói rách.
“Năm 2004, thằng Thia nó đi
làm về thì bị tai nạn. Nằm viện cả năm trời cũng may cứu được mạng sống
nhưng giờ không làm được gì. Cái chân nó bị tật, tay trái thì không cử
động được”, cụ Năm sụt sùi
Cụ Năm bảo, năm 18 tuổi, Thia
tảo hôn với cô con gái lớn hơn 1 tuổi cùng làng. Cưới xong 2 vợ chồng
dắt nhau vào miền Nam làm việc và sinh được 2 đứa con trai giờ đã học
lớp 8 và 11.
Thế nhưng, đời không như mong
đợi khi lúc anh Thia gặp tai nạn tàn phế cũng là lúc vợ anh Thia chê khổ
nên khăn gói đưa 2 con về ngoại sinh sống. Nhiều năm, vợ anh Thia cắt
đứt liên lạc và không ngó ngàng gì đến chồng, cha.
“Thằng Thia có căn nhà nhỏ
lợp Pro-xi-măng đó nhưng nó bệnh tật nên qua ăn và ở với tôi. Vợ nó thì
bỏ đi lúc thằng Thia gặp nạn. Nếu nó không bị tai nạn thì chắc vợ không
bỏ nó đâu”
Lâu nay do tuổi già sức yếu,
chồng thì bệnh còn con thì tật nên cụ Năm phải trả mấy sào ruộng khoán
lại cho xã vì không ai đủ sức làm. Hàng ngày, cụ Năm chỉ trồng mấy luống
rau mang ra chợ bán kiếm tiền.
Ngày nào bán được nhiều rau thì
cụ Năm mua mớ cá vặt, cá mương về nấu cho chồng con ăn. Ngày rau không
có bán, cụ Năm lại lôi hộp ruốc mắm mặn chát lâu năm ra chan để cả gia
đình ăn qua bữa.
Bữa cơm trắng hun lá phi lao
lúc khê lúc nhão với chút mắm tôm và vài con cá vặt nhưng mấy cha con,
mẹ con cụ Năm vẫn nhường nhau dành bữa sau vì sợ hết.
Trong gian nhà cấp 4 xập xệ của
cụ Năm, tài sản không có gì đáng giá ngoài mấy chiếc giường, tủ cũ. Đến
cả chiếc tivi gia đình cụ Năm cũng không có mà xem.
Ngày chúng tôi đến chơi nhà đã
28 Tết, thế nhưng nhà cụ Năm cũng chưa có thay đổi gì so với ngày
thường. Cụ Năm bảo, Tết cũng như thường, đêm Giao thừa làm mâm cúng là
xong.
Nói đến mong ước năm mới, cụ Năm đưa ánh mắt hướng ra ngoài sân nhìn xa xăm rồi bảo: “Già rồi, chẳng mong gì ngoài mong có sức khỏe để chăm chồng, chăm con chú ạ”.
Theo Trí thức trẻ
Bài viết có hữu ích với bạn?
Đăng ký nhận bản tin sức khoẻ
Để chủ động bảo vệ bản thân và gia đình
Đăng ký nhận bản tin sức khoẻ để chủ động bảo vệ bản thân và gia đình