Hotline 24/7
08983-08983

Báo Anh: Rồi người Mỹ sẽ nhìn Việt Nam như Nhật hiện giờ

Guardian vừa có loạt bài viết để nhìn lại 50 năm Mỹ đổ bộ lên Đà Nẵng, chính thức tham chiến tại Việt Nam.

Guardian thừa nhận thất bại của Mỹ khi không hiểu về Việt Nam và sự thay đổi tích cực của Đà Nẵng nói riêng và Việt Nam nói chung sau chiến tranh. Một Thế Giới xin trích dịch bài viết này.

Vào 09h03 ngày 8/3/1965, 3.500 thủy quân lục chiến Mỹ đổ bộ lên bờ biển Đà Nẵng của Việt Nam, trở thành lực lượng bộ binh Mỹ đầu tiên đến đất nước này. Vào thời điểm đó, chính phủ ở miền Nam Việt Nam do Mỹ hậu thuẫn sa vào cuộc đấu đá tranh giành quyền lực giữa các lãnh đạo và các cuộc đảo chính quân sự diễn ra liên tiếp.

Trong khi đó, tình hình chiến sự bên ngoài ngày càng xấu đi, đặc biệt là khu vực chiến thuật Tây Nguyên. Tình hình Đà Nẵng khi đó cũng vô cùng nguy ngập. Tướng William Westmoreland đã yêu cầu phái hai tiểu đoàn thủy quân lục chiến của Mỹ đến để cứu vãn tình hình và ở bước ngoặt quan trọng này, Tổng thống Lyndon B Johnson đã đồng ý.

Những chuyến đổ bộ của quân lực Mỹ được tổ chức cẩn thận. Các binh sĩ đã được chào đón nồng nhiệt bởi một đoàn gồm phụ nữ Việt Nam mặc áo truyền thống và trẻ em tươi cười (thực tế là do chính quyền Sài Gòn sắp đặt để tạo cảm tưởng người Mỹ được hoan nghênh khi đổ bộ quân xuống miền nam Việt Nam).

Đó là một khởi đầu không thích hợp với các thủy quân lục chiến và nhiệm vụ của họ - để bảo vệ căn cứ không quân trong thành phố phục vụ các chiến dịch ném bom Operation Rolling Thunder (Sấm rền) bắn phá các mục tiêu ở miền Bắc - được cho là có vẻ đơn giản.

Viet Nam
Màn đón chào giả tạo tại Đà Nẵng 1965

Không ai trên bãi biển ngày hôm đó nghĩ rằng đó là sự khởi đầu cho một cuộc chiến khốc liệt kéo dài. Đến cuối năm đó, gần 185.000 binh lính Mỹ đã được triển khai khi chiến tranh leo thang. Một thập kỷ sau khi Sài Gòn thất thủ và Mỹ rút hết những người lính của họ ra khỏi Việt Nam, (đã ghi nhận) hơn 540.000 người Mỹ đã từng phục vụ ở Việt Nam và hơn 58.000 thiệt mạng.

Việt Nam cũng chịu mất mát lớn sau chiến tranh. Ước tính có khoảng 3 triệu người Việt Nam thiệt mạng, phần lớn là dân thường. Hàng trăm ngàn người đã bị thương nặng và tàn tật. Đất nông nghiệp đã bị ô nhiễm do tiếp xúc với 43 triệu lít chất độc da cam (do Mỹ thải ra). Các vùng nông thôn vẫn còn rải rác với 14 triệu tấn bom mìn. Nhưng sau đó, Việt Nam thay đổi nhanh chóng.

Trong hai thập kỷ qua, Việt Nam đã chuyển đổi từ một trong những nước nghèo nhất châu Á để trở thành một trong những nước có tốc độ phát triển nhanh nhất châu lục. Quyết định thực hiện cải cách kinh tế trên phạm vi rộng, được gọi là "Đổi Mới" vào năm 1986 đã mở cửa "nền kinh tế thị trường theo định hướng XHCN" mới của Việt Nam với thế giới.

Sự tăng trưởng kinh tế tiếp theo đó đã dẫn đến những tiến bộ nhanh chóng trong đời sống và giảm mạnh tỷ lệ nghèo đói. Hơn 7,8 triệu lượt khách quốc tế đã đến Việt Nam trong năm ngoái để kinh doanh và du lịch.

Văn hóa có rất nhiều thay đổi. Du khách Mỹ (tới Việt Nam) có thể ngạc nhiên khi thấy biểu tượng McDonald, Starbucks và KFC. Rạp chiếu phim chiều nhiều bộ phim mới nhất của Hollywood; các khu chợ bán quần jean Levi và giày Converse; iPad là ở khắp mọi nơi.

Trong nhiều khía cạnh, Đà Nẵng đại diện cho sự phát triển đáng kinh ngạc của Việt Nam. Khi người Mỹ đặt chân tới đây 50 năm trước, Đà Nẵng thiếu sức sống. Ngày nay, nó là một đô thị hiện đại và với các tòa nhà cao tầng, các đại lộ rợp bóng cây và các cầu vượt sông đầy ngoạn mục.

Dưới sự lãnh đạo sáng suốt của ông Nguyễn Bá Thanh - cựu lãnh đạo của thành phố vừa qua đời tháng trước khiến dân chúng thương tiếc - những khu ở sập xệ đã được thay thế bằng các khối nhà hiện đại, phòng trưng bày, trung tâm thương mại lớn và các quán cà phê thời thượng.

Khu bờ biển phục vụ cho những người lính Mỹ trước kia giờ lộng lẫy hơn nhiều với một hàng dài các khách sạn sang trọng xa hoa và sân golf năm sao. Căn cứ không quân Mỹ trước kia hiện nay là một sân bay quốc tế hiện đại, kết nối Đà Nẵng với thế giới.

Chuck Palazzo là một cựu chiến binh Mỹ, người đã đóng quân tại Đà Nẵng giai đoạn năm 1970-1972. Ông trở lại thành phố hồi năm 2008 và sống tại đó đến giờ. Ông cũng là một thành viên của Hội cựu chiến binh vận động cho chiến dịch Hòa Bình giúp đỡ các nạn nhân chất độc da cam và bom mìn.

"Chứng kiến cách người dân (ở đây) đã vươn lên từ đống tro tàn, theo nghĩa đen, thật là không thể tin nổi. Thế hệ trẻ đặc biệt nhìn về phía trước. Họ đang quan tâm về công nghệ, phương tiện truyền thông xã hội, ngân hàng, kinh tế, tham gia vào các hoạt động cộng đồng".

"Mọi người không thực sự nói nhiều về cuộc chiến, đặc biệt là những điều về phía Mỹ", Nguyễn Quang Nam, một hướng dẫn viên du lịch giải thích (có lẽ đó là tính lịch sự của người Việt Nam với du khách Mỹ).

"Chúng tôi không có vấn đề với người Mỹ", ông Trần Ngọc Hảo - một người dân Đà Nẵng nói. "Mọi thứ bây giờ rất mở. Người dân Việt Nam đang suy nghĩ về tương lai nhiều hơn là quá khứ".

Palazzo bị ấn tượng bởi thái độ khoan dung này khi ông lần đầu tiên trở về Việt Nam. "Khi tôi đến sân bay Hà Nội, tôi đã hoang tưởng rằng tên mình bị ghi vào hồ sơ đen vì đã từng là lính thủy quân lục chiến và địa ngục đang chờ. Tôi đã đổ mồ hôi khi đến bàn làm thủ tục (nhập cảnh). Nhưng chàng trai tiếp tôi chỉ cần nhìn vào hộ chiếu của tôi và nói với một nụ cười rạng rỡ: "Mời ông đi tiếp, vui mừng chào đón ông tới đây". Nói chung, tôi chưa bao giờ cảm thấy bị thù địch khi trở lại Việt Nam”.

Palazzo hy vọng rằng trong thời gian tới, người Mỹ sẽ thay đổi quan điểm của họ về Việt Nam. "Người Việt Nam không phải như phương tiện truyền thông Mỹ mô tả (trong 10 năm chiến tranh). Họ cũng là những con người bình thường và tôi hy vọng là một ngày nào đó người Mỹ sẽ xem Việt Nam như Nhật Bản và các nước châu Âu từng có chiến tranh với Mỹ (ám chỉ Anh, Đức?)”

Theo Anh Tú - Một Thế Giới/ Guardian

Đối tác AloBacsi

Đăng ký nhận bản tin sức khoẻ

Để chủ động bảo vệ bản thân và gia đình

Đăng ký nhận bản tin sức khoẻ để chủ động bảo vệ bản thân và gia đình

hoàn toàn MIỄN PHÍ

Khám bệnh online

X