Hotline 24/7
08983-08983

Mẹ bé Nhật Linh: 'Một năm rồi, chưa đêm nào tôi trọn giấc'

Vụ án bé Lê Thị Nhật Linh, 9 tuổi, người Việt bị sát hại ở tỉnh Chiba (Nhật) vào tháng 3/2017 đã gây rúng động dư luận. Sau hơn một năm, vào ngày 4/6, vụ án chính thức sẽ được đem ra xét xử.

Chúng tôi gặp lại anh Trần Anh Hào - chị Nguyễn Thị Nguyên (cha mẹ cháu Nhật Linh) tại Kiến Thuỵ (Hải Phòng), nhân dịp anh chị về thăm quê ngoại. Nỗi đau mất con vẫn còn hằn lên ánh mắt của họ. Giọt nước mắt cứ chực tuôn ra kịp nén chặt vào trong…


* Cuộc sống ở Nhật của anh chị như thế nào trước khi bi kịch xảy ra?

- Anh Hào - chồng tôi - đến Nhật cách đây gần 10 năm theo diện đi lao động. Anh là kỹ sư công nghệ. Khi con hai tuổi rưỡi, tôi sang Nhật cùng chồng.

Chúng tôi có 2 cháu, Nhật Linh là con lớn và một cháu trai nhỏ gần 3 tuổi. Bố cháu rất bận, thường chỉ có 3 mẹ con ở nhà. Công việc chính của tôi là chăm sóc các cháu.

Ở thời điểm xảy ra bi kịch đó, tôi có việc về Việt Nam hai ngày. Hôm đó, tôi gọi điện cho cháu Linh qua Skype để nói chuyện sau buổi con đi học về. Tôi gọi mãi không được, nên gọi cho bố cháu. Anh khóc qua điện thoại, nói rằng cháu đi học mà không thấy tới trường. Giờ anh đã báo cảnh sát, và cảnh sát đang đi tìm cháu.

Trước nay Nhật Linh không bao giờ nghỉ học, dù ốm cũng cố gắng đến trường, không thể có chuyện cháu bỏ học đi chơi. Vì vậy, tôi có linh cảm về điều dữ.

Cả gia đình hết sức bấn loạn. Cả ngày và đêm hôm đó, cả 2 vợ chồng tôi chỉ ngóng tin của cảnh sát mà vẫn không có thêm thông tin gì. Thêm cả ngày hôm sau nữa. Các nhà chức trách còn đưa cả trực thăng đi tìm cháu mà không thấy đâu.


* Lúc chị biết tin rằng Nhật Linh không còn nữa, thì như thế nào?

- Từ Nhật, có người bạn nhắn về rằng, họ đọc tin tức biết cảnh sát có tìm thấy xác một bé gái 10 tuổi, không biết có phải con tôi không. Tôi gọi điện sang Nhật. Cảnh sát chở bố cháu đến chỗ tìm thấy thi thể và anh biết đấy chính là con mình.

Cho đến tận bây giờ, lần nào nhắc đến con, tôi cũng có cảm giác rất đau đớn. Nhưng tôi vẫn chọn cách chấp nhận nói ra những câu chuyện này. Mỗi lần lên mạng và kể lại các câu chuyện về con, tay viết mà nước mắt tôi rơi lã chã. Tim tôi đau đấy và không nguôi nhớ về nỗi đau mất con, nhưng tôi vẫn quyết định viết ra.

Tôi muốn kể cho mọi người nghe những câu chuyện thường ngày, cuộc sống thường nhật để mọi người biết và hiểu về con. Và tôi cũng muốn thông qua cộng đồng mạng nói nên nỗi đau mà gia đình tôi đã phải trải qua thời gian này.

Tất cả di vật, quần áo của Linh, tôi vẫn giữ lại và để y nguyên trong phòng của cháu ở bên Nhật.

* Chị có bao giờ tự hỏi rằng nếu gia đình mình ở Việt Nam, có thể chuyện này đã không xảy ra?

- Có nhiều câu "Giá như" lắm. Lúc đầu tôi cũng thường dằn vặt bản thân, tôi nghĩ nếu tôi ở Nhật thời điểm đó, con có thể không bị như vậy… Nhưng tôi dần dần bình tâm trở lại và nghĩ rằng, sự việc đã xảy ra rồi.

Hiện tại, cảnh sát đã hoàn thành hồ sơ điều tra và chuyển sang Viện kiểm sát, nghi phạm đã bị khởi tố và chờ ngày đưa ra xét xử vào ngày 4/6.


* Đã hơn 1 năm trôi qua, với nỗi đau quá lớn như vậy, điều gì vào buổi sáng khi thức dậy giúp chị có thể gượng dậy và sống tiếp?

- Mỗi buổi sáng, một ngày của tôi bắt đầu bằng việc gọi con dậy để đi học. Vì thế, cảm giác mình vừa thức dậy là nỗi đau đớn đã ùa về, vì không thấy con ở bên cạnh mình nữa. Luôn luôn là câu hỏi: "Con không còn, vì sao mà con không còn trên thế giới này? Vì sao mà con không còn được đi học như các bạn, được tung tăng tới trường?". Nhiều khi tôi rất muốn gục ngã.

Trong một năm qua, chưa đêm nào tôi trọn giấc ngủ. Tôi thức giấc giữa đêm, và ám ảnh bởi tiếng kêu gào của con. Chắc lúc đau đớn tuyệt vọng nhất, con cũng sẽ gọi mọi người cứu con, nhưng đã không ai ở đó cả.

Tôi cứ nghĩ đến lúc ấy, lúc tuyệt vọng nhất của con, lúc đau khổ nhất của con để làm động lực cho mình phải làm một điều gì đấy.

Tôi không muốn bất cứ ông bố bà mẹ nào phải chịu thêm nỗi đau mất con như tôi! Tôi cũng không muốn một đứa trẻ nào phải bỏ mạng vì nạn ấu dâm nữa. Mỗi ngày thức dậy, tôi đều nghĩ về chuyện mình phải gắng sống, để làm một điều gì đó cho con, mà cũng là cho những đứa trẻ khác.

Lễ 100 ngày của con đánh dấu mấy tháng trời tôi chìm đắm trong đau khổ. Có những lúc người nhà phải xúc cho từng thìa cơm. Hôm nhận được tin con không còn, tôi còn không có đủ sức để kêu gào.

Khi nhận được xác con, nhìn thấy khuôn mặt tím tái của con nằm trong quan tài, tôi cũng không có đủ sức để khóc nữa. Lúc ấy, nỗi đau quá sức chịu đựng.


* Em bé thứ hai của chị đã biết rằng chị mình đã không còn nữa?

- Con trai khi quay lại Nhật vẫn còn mang mấy chiếc kẹo làm quà cho chị Linh. Trong đám tang, khi nhìn thấy chị trong quan tài, cháu vẫn bảo đấy không phải là chị. Cứ tầm chiều, cháu lại ra cửa đứng chị đi học về…

* Anh chị chưa chọn cách nói chuyện thẳng của cháu?

- Tôi sợ cháu bị ảnh hưởng tâm lý, tránh cho cháu đau lòng thêm. Nhưng tôi nghĩ cháu đã lờ mờ nhận thấy, vì nhìn thấy ai trạc tuổi chị, trông cháu đều rất buồn.

Khi bi kịch xảy ra, không chỉ là mỗi đau của người lớn, mà còn hằn lên cả tâm hồn của cả đứa trẻ lên 3 nữa. Hơn một năm qua, ông bà nhìn thấy ảnh cháu Linh là lại khóc, lúc nào cũng đau đớn khôn nguôi.

* Trong thời gian xử án, được biết chị sẽ không có mặt ở Nhật?

- Cháu Tú còn nhỏ, tôi không muốn cháu bị ảnh hưởng nên dự định hai mẹ con ở Việt Nam vài tháng. Nhưng do có sự thay đổi trong lịch xử án, nên sáng 12-6 tôi sẽ sang Nhật và có mặt tại toà.


Theo Thùy Minh - Chu Anh Duy - Thùy Trang - Bảo Suzu - Tuổi trẻ

Đối tác AloBacsi

Đăng ký nhận bản tin sức khoẻ

Để chủ động bảo vệ bản thân và gia đình

Đăng ký nhận bản tin sức khoẻ để chủ động bảo vệ bản thân và gia đình

hoàn toàn MIỄN PHÍ

Khám bệnh online

X