Hotline 24/7
08983-08983

Khi ta còn có mẹ ở trên đời

Một hôm ta chợt giật mình nhìn thấy trên vầng trán mẹ hiện ra nhiều nếp nhăn. Mới chợt phát hiện hình như chưa lần nào ta ngắm kỹ khuôn mặt mẹ mình. May mà ta còn có mẹ ở trên đời.

Nga không phải một tiểu thư, thế nhưng, cuộc sống của cô từ thời thơ ấu đến khi tốt nghiệp đại học đều vô cùng nhẹ nhàng và tràn ngập sắc hồng. Cha mẹ tuy nghiêm khắc, cứng rắn trong cách dạy dỗ con cái, nhưng đồng thời cũng chiều chuộng cô theo cách riêng của họ. Nhờ đó, Nga lớn lên là một cô gái hiểu chuyện, chăm chỉ, biết suy nghĩ thấu đáo và tự lập.

Thế nhưng vì được bảo bọc nên dù đã 26 tuổi, Nga vẫn như cô công chúa nhỏ. Cô luôn đinh ninh rằng mẹ cô là một "nữ tướng", người có thể giải quyết mọi vấn đề từ lớn đến bé trong nhà.

Mẹ là một "nữ tướng" thực thụ, người có thể giải quyết mọi vấn đề từ lớn đến bé trong nhà.

Thế rồi một ngày, mẹ của Nga gặp phải một số vấn đề về sức khỏe. Bà tự mình bắt xe tới bệnh viện, làm đủ các xét nghiệm, chiếu chụp và phát hiện bà mắc bệnh thận mãn tính. Cầm tờ kết quả trên tay, Nga nhận ra cả cuộc đời của mẹ từ giờ về sau sẽ gắn với thuốc thang, với bệnh viện. Tệ hơn, nếu các chỉ số sức khỏe ngày một yếu, mẹ của Nga sẽ phải sống nốt những năm tháng còn lại bên chiếc máy lọc thận.

Giữa trưa hè nóng bỏng, Nga nhìn thấy mồ hôi mẹ rơi ướt khuôn mặt sưng mọng vì bệnh. Cô nhận ra mình đã quá vô tâm. Từ thơ bé đến lúc trưởng thành, Nga luôn nghĩ mẹ là thiên thần không cánh, là siêu nhân, đảm đang việc nước, việc nhà. Chưa bao giờ Nga nghĩ tới việc sẽ không có mẹ ở bên cạnh. Nga quên rằng rồi ai cũng sẽ già, sẽ chẳng sống mãi.

Nga bật khóc. Cô thầm trách bản thân đã dành quá nhiều thời gian và trí lực cho những chuyện ở bên ngoài mà quên mất rằng, dưới mái nhà nhỏ này, vẫn có hai đấng sinh thành đang đợi chờ sự quan tâm, yêu thương từ con gái của mình.

Dòng đời hối hả cuốn ta vào những cuộc tranh đua. Mục tiêu này được lập, mục tiêu kia được hoàn thành. Ta cứ mải miết chạy đuổi. Chỉ khi nào vấp ngã, ta mới ngoảnh nhìn quanh, giật mình nhận ra ta còn có mẹ, mẹ vẫn đang dõi mắt theo từng đứa con bé bỏng của mình

Chúng ta trưởng thành từng ngày, mẹ cũng âm thầm già đi từng phút. Đối với mẹ, ta mãi mãi chỉ là đứa con bé bỏng, luôn cần tới sự quan tâm, chăm sóc. Ngày còn bé, nỗi lo lắng của ta chỉ xoay quanh bài vở, điểm số, bạn bè, thầy cô.... Ta cứ yên tâm sống như vậy, lớn lên từng ngày và chẳng bao giờ để ý nhiều tới những gì xảy ra ngoài cửa lớp. Về nhà gặp mẹ, ăn cơm mẹ nấu, mặc quần áo mẹ giặt như một điều tự nhiến vốn là như thế. Ta chưa bao giờ nghĩ tới việc mẹ rồi cũng già đi.

Dòng đời hối hả cuốn ta vào những cuộc tranh đua. Mục tiêu này được lập, mục tiêu kia được hoàn thành. Ta cứ mải miết chạy đuổi tới đích, ngỡ như mọi thứ đều vì ta mà chậm lại.

Đến khi bắt đầu trưởng thành, ta mới thấy cuộc sống thật nhiều nỗi lo, gặp nhiều va vấp đến trầy vi tróc vảy, đôi khi khiến ta mất cả niềm tin. Lúc đó, chỉ cần bước chân về nhà, sà vào lòng mẹ, nhận được cái xoa đầu của cha, ta mới cảm nhận được sự chân thật. Ta ân hận vì đôi lúc lỡ buông những lời vô nghĩ, những hành động vô tình khiến họ tổn thương.

Đừng cứ mãi sống hồn nhiên như một đứa trẻ, trước những đấng sinh thành đừng tự nhận cái quyền được yêu thương mà không cần đáp trả. Ai có thể đoán được cái ngày cha mẹ ốm yếu, bệnh tật vì tuổi già và ngày nào thì sẽ rời xa ta mà đi mãi mãi. Đừng giữ tâm hồn vô lo ấy nữa.

Hãy sống như một người đã trưởng thành. Đừng mải miết tìm kiếm những giá trị xa vời nữa. Hôm nay, ta về nhà nhé. Về để lau giọt mồ hôi mặn đắng trên trán mẹ, để ôm cha thật chặt như ngày còn bé thơ. Về nhà đi, để kịp giữ lại những khoảnh khắc được làm một đứa trẻ hạnh phúc nhất trên cuộc đời khi có cha mẹ ở bên cạnh...
Theo Thế Giới Tiếp Thị

Đối tác AloBacsi

Đăng ký nhận bản tin sức khoẻ

Để chủ động bảo vệ bản thân và gia đình

Đăng ký nhận bản tin sức khoẻ để chủ động bảo vệ bản thân và gia đình

hoàn toàn MIỄN PHÍ

Khám bệnh online

X