Hotline 24/7
08983-08983

Hoa hậu Thế giới người Việt Ngô Phương Lan:“Tôi cũng có… nỗi khổ của riêng mình”

Một đám cưới giản dị mà không kém phần lãng mạn vừa giúp chị khép lại một năm 2013 chứa đựng dấu ấn khó quên. Một trang đời khác, vừa được mở, kịp trước thềm năm mới….

 Ngô Phương Lan và người chồng ngoại quốc Loz Whitaker
Ngô Phương Lan và người chồng ngoại quốc Loz Whitaker
Cuối cùng thì mọi người cũng đã được biết: Ai là người được Hoa hậu chọn. Duy có điều người ta không biết: Chuyện đã được bắt đầu thế nào...

- Chúng tôi cùng tham gia làm ban giám khảo cùng chị Diễm Quỳnh trong chương trình "Tôi tài năng" do VTV6 phối hợp với Hội đồng Anh tổ chức. Thời gian quay rất dài và thường thì từ sáng sớm tới tối khuya trong một thời gian liên tục. Với lượng thời gian sau hậu trường lâu như vậy, 3 thành viên ban giám khảo thường rủ nhau ra ngoài ăn trưa và ăn tối. Và từ đó, anh Loz và tôi đã kết bạn từ những sở thích giống nhau, những cuốn sách, những chuyện cười và ẩm thực Việt...

Đơn giản thế thôi sao?

- Trái lại, có rất nhiều điều khiến con đường chúng tôi đi tới hôn nhân… không đơn giản chút nào. Nhìn lại chặng đường vừa qua, tôi nghĩ việc dễ dàng và rõ ràng nhất đó là quyết định của hai chúng tôi để đi tới hôn nhân. Việc thuyết phục những người thân và bạn bè cũng là một thử thách, cũng như những yếu tố về văn hóa, mặc dù tôi sống ở nước ngoài từ bé và chồng tôi cũng đã có rất nhiều năm sống tại Việt Nam.

Vì sao chị đã khóc trong tiệc cưới?

- Tôi đã rơi nước mắt khi chồng tôi gửi tặng vợ bài hát tại tiệc cưới, đơn giản vì lúc đó, tôi bỗng nhớ lại tất cả những gì cả hai đều đã trải qua để có thể đến được với nhau. Đến lúc đó, tôi thấy mọi công sức và cố gắng đều xứng đáng.

Nhiều phụ nữ đã chia sẻ rằng: cảm giác mở mắt ra, nhìn thấy người đàn ông (trước đây từng xa lạ) bên cạnh mình và từ đây, sẽ là một trang đời khác, rõ ràng mạch lạc hơn - đó là một cảm giác rất đặc biệt sau ngày cưới. Chị có cảm thấy thế?

- Có đấy! Và mỗi tối, trước khi đi ngủ, tôi thường thích tưởng tượng ra trong tương lai gần và xa thì chúng tôi sẽ như thế nào. Rồi khi thức dậy, lại có cảm giác hồi hộp để thực hiện từ từ hướng tới mục tiêu của mình. Tôi là người thích lên kế hoạch chi tiết nhưng bản thân tôi cũng hiểu rằng không ai có thể chắc chắn về những điều sẽ xảy ra trong tương lai. Chúng ta có thể rõ ràng trong mong muốn, nhưng điều thú vị là mọi thứ có thể thay đổi và cần phối hợp ăn ý để đi tới đích chung. Khi ở bên chồng, tôi có cảm giác yên tâm rằng chúng tôi sẽ làm được điều này.

Bên cạnh những lời chúc phúc, cũng có một vài đồn đoán bên lề: Tưởng "tầm cỡ" như chị thì sẽ có một lựa chọn "hoành tráng" hơn. Chị có thấy phiền không trước những kiểu nghĩ "như đúng rồi" đó?

- Lời đồn đoán nếu có, hẳn cũng là do xuất phát từ mong muốn tốt đẹp của mọi người dành cho tôi mà thôi! Tôi luôn tôn trọng những suy nghĩ khác nhau của mỗi người. Còn lựa chọn là của mình, và có thể dựa trên rất nhiều yếu tố. Nhưng điều mà không ai có thể đánh giá thay mình được - đó chính là tình yêu. Đối với tôi, đây là tình yêu đích thực của mình thật rồi!

Tương tự, là công việc. Nhiều người cũng đã nghĩ trước một biển lựa chọn, những tưởng cũng phải là một lựa chọn "oách" hơn?

- Thực tế đúng là như vậy, và kể cả tới giờ này, khi đã ổn định công việc thì cũng có một số lời mời làm những việc tôi chưa từng nghĩ có chút liên quan gì tới chuyên môn của mình. Nhiều việc cũng rất thú vị.

Về lựa chọn cá nhân, tôi luôn nghĩ rằng có hai trong các tiêu chí vô cùng quan trọng. Thứ nhất: Mình phải đam mê công việc để mỗi sáng khi thức dậy là mong có thể đi làm. Thứ hai: Tôi muốn có công việc mà qua đó, tôi có thể thấy được sự đóng góp trực tiếp cho xã hội. Từ trước đến nay, tôi vẫn có lòng tin là giáo dục và đào tạo là nguồn gốc của mọi sự phát triển nên tôi đã theo con đường này.

Nhìn chị, người ta thường bảo: Một cuộc đời được "trải thảm"! Thực ra, có bao giờ chị khổ vì sự kỳ vọng của người thân, khi chị trót được sinh ra trong một cái nôi hoàn hảo và được trời phú cho quá nhiều may mắn?

- Tôi là người lạc quan, nhưng cũng như mọi người, có lúc tôi cũng có nỗi khổ riêng của mình.

Nhưng thú thật nhiều cái khổ lại đến từ góc độ khác cơ! Khổ nhất là phải xấu hổ trước bạn bè về những cái hư, cái xấu ở nước mình như văn hóa giao thông, an toàn thực phẩm, nạn làm phiền khách du lịch… Nhiều bạn bè người nước ngoài của tôi đã thắc mắc với tôi rằng, tại sao người Việt Nam như vậy, tại sao lại để cả xã hội bị rơi vào tình trạng đến nỗi như vậy…

Trong cuộc sống với gia đình mình thì đúng như chị nói, tuy rất ít nhưng cũng có lúc tôi gặp phải áp lực từ một vài kỳ vọng của người thân. Nhưng may mắn là về cơ bản, tôi luôn nhận được sự thương yêu đùm bọc, thông cảm chia sẻ, ủng hộ giúp đỡ của cả gia đình.

Nếu phải hy sinh một trong những may mắn mà mình có được, chị sẽ chọn điều gì? May mắn nào là không thể thiếu, để có một Ngô Phương Lan ngày hôm nay?

- Không nên phức tạp hóa khi mình không buộc phải làm thế. Tôi thừa nhận mình là người gặp được nhiều may mắn. Và tôi cũng đã và đang chia sẻ những may mắn của mình tới nhiều em nhỏ bất hạnh…

- Cảm ơn chị và chúc chị một năm mới ấm áp bên gia đình và tổ ấm mới!

AloBacsi.vn
Theo Thủy Lê - Lao động

Đối tác AloBacsi

Đăng ký nhận bản tin sức khoẻ

Để chủ động bảo vệ bản thân và gia đình

Đăng ký nhận bản tin sức khoẻ để chủ động bảo vệ bản thân và gia đình

hoàn toàn MIỄN PHÍ

Khám bệnh online

X