Hotline 24/7
08983-08983

Giúp con có được một tuổi thơ nhiều ý nghĩa

Tôi luôn ghi nhớ một câu mà bản thân rất tâm đắc và lấy làm kim chỉ nam cho việc nuôi dạy con của mình: “Bạn có thể dành cả đời để làm việc, nhưng tuổi thơ của con bạn chỉ diễn ra duy nhất một lần”.

Trên chuyến bay từ Bangkok về Hà Nội, một chị ngồi ở hàng ghế trước tò mò hỏi tôi:
- Em về đâu?
- Em về Hà Nội thôi.
- Em cho hết ba đứa con về cơ à? Tội nghiệp, con còn bé tí thế kia mà tha lôi xa vậy, khổ thân thằng bé.

Kỷ niệm tuổi thơ là một hành trang quý giá cho con cái chúng ta mang theo vào đời

Chị nhìn cậu con út 2 tuổi của tôi đầy vẻ ái ngại, cu cậu đang nghịch cái dây an toàn trong khi anh chị nó đã yên vị trên ghế riêng của chúng. Giá mà tôi kể với chị việc vừa cùng ba bé ở Ethiopia cả tuần liền vì chạy tị nạn do đảo chính ở Sudan, rồi mới xuống sân bay Bangkok sau chuyến bay 8 tiếng rưỡi từ Addis Ababa thì hẳn chị sẽ phát hoảng lên mất.

Ồ, tôi đưa các con về Việt Nam đâu phải để mẹ con ngồi nhà? Nếu đi đâu cũng vậy thì Hà Nội, Bangkok, Nairobi hay Roma nào khác gì nhau ngoài căn phòng và cái WC, và những gì đọng lại trong ký ức của các con tôi sẽ là gì nếu không phải một Hà Nội với những con đường xanh mát và hồ nước với tháp Rùa, là Bangkok dày đặc cao ốc và xe tuktuk, là Nairobi với những hàng phượng tím và những con hươu cao cổ thảnh thơi ăn cỏ ven đường, là Roma với đấu trường La Mã vĩ đại? Ở Hà Nội, vài người thắc mắc sao tôi cứ hay kéo bọn trẻ đi lung tung thế. Họ hỏi sao tôi không để lũ trẻ ở nhà cho lành, vừa đỡ nắng nóng lại tránh được khói bụi. "Phải cho chúng nghỉ ngơi chứ!".

Những kỷ niệm tuổi thơ khiến tôi còn nhớ cho đến tận bây giờ là những lần về quê bằng chiếc xe lửa vừa cũ vừa chậm, đi từ Hà Nội đến Bắc Giang mà mất nguyên ngày; là những lần chạy chơi ngoài đồng bắt cào cào châu chấu với các anh chị; được ăn cháy bánh đúc nấu bằng nồi gang hay ăn mít vừa hái từ cây vườn nhà; là những bận được đi ăn chôm chôm ngay tại miệt vườn mỗi khi vào miền Nam thăm họ hàng; là lần được bố mẹ cho đi Đồ Sơn hồi ba tuổi, bị sóng đánh đầy miệng nên gào khóc om sòm... Tôi đâu nhớ những khách sạn đã ở hay những nhà nghỉ đã từng đi qua?

Thế nên dù đi đâu, tôi cũng cố gắng đưa các con ra ngoài nhiều nhất có thể. Vẫn nhớ hồi đang mang bầu bé út được gần 6 tháng, tôi đưa hai con BaBu về Việt Nam hai tuần mà vẫn gắng tha lôi chúng từ Bắc chí Nam. Mẹ con tôi bắt tàu đêm lên Sapa nghỉ 3 ngày, về quê ngoại chơi với gà và chó, cho các con thử trải nghiệm đi tàu vào Sài Gòn rồi về miền Tây chèo thuyền trên sông nước, rồi lại xuống cả Vũng Tàu tắm biển nữa. Hết 2 tuần, tôi cùng các con về quê nội ở Ý rồi đưa chúng lên núi nghỉ tiếp cho đến hết hè. Cái bụng bầu tròn ung ủng cứ thế rung theo những cú lắc của chuyến tàu Bắc Nam, lưng vừa đau vừa mỏi nhưng vẫn thấy vui vì các con rất khoái.

Nhờ vậy mà lũ trẻ của tôi vẫn nhớ Sapa - "cái Việt Nam" rất xanh có nhiều đồi núi, nhớ Sài Gòn vì có Kidzcity khổng lồ bên quận 7, nhớ Bến Tre nơi con trai BuBu bị ngã vì lội bùn bên sông, nhớ nông thôn quê mẹ có cả đàn chó những sáu con rất xinh...

Muốn tuổi thơ của các con được đong đầy kỷ niệm, tôi không thể cho phép mình lý do để "mệt". Tôi luôn ghi nhớ một câu mà bản thân rất tâm đắc và lấy làm kim chỉ nam cho việc nuôi dạy con của mình: “Bạn có thể dành cả đời để làm việc, nhưng tuổi thơ của con bạn chỉ diễn ra duy nhất một lần”.

Theo Thế Giới Tiếp Thị

Đối tác AloBacsi

Đăng ký nhận bản tin sức khoẻ

Để chủ động bảo vệ bản thân và gia đình

Đăng ký nhận bản tin sức khoẻ để chủ động bảo vệ bản thân và gia đình

hoàn toàn MIỄN PHÍ

Khám bệnh online

X