Hotline 24/7
08983-08983

Điểm đến của cuộc đời phải chăng là cái chết?

Có nhiều thứ một khi đã rơi đã vỡ chẳng thể nào cứu vãn được. Có những vết thương cũng chẳng thể nào chữa lành...

Sáng hôm qua đang ngồi kí sách thì mình nhận được tin nhắn.

- Anh biết bác sĩ K trước đây làm ở khoa em không?

Mình chỉ ấn tượng về chị ấy một chút xíu là khi mình vừa vào bệnh viện làm là chị ấy vừa nghỉ việc. Mình nghĩ có lẽ mình và em sẽ cà khịa về mức lương, mức sống và hàng trăm những điều bất công khác mà nhân viên y tế đang gánh chịu.

- Biết em. Chỉ biết chứ không quen.
- Chị ấy mất rồi anh.
- Hả? Chị ấy hơn anh có một tuổi mà.
- Mất rồi anh!

Buổi sáng của mình bỗng trở nên u ám. Hoa nguyệt quế sau đêm trăng rằm đã rụng đầy sân trắng xoá.

- Mất vì cái gì đó em?
- Nghe nói ung thư trực tràng. Khi phát hiện ra giai đoạn cuối rồi.

Mình đánh rơi cây bút. Cảm giác tim ngừng 1 nhịp. Hôm trước một anh bác sĩ nhân hậu ở bệnh viện khác cũng mất vì ung thư dạ dày phát hiện muộn.

Nhặt cây bút lên thì ngòi đã bị... hư. Có nhiều thứ một khi đã rơi đã vỡ chẳng thể nào cứu vãn được. Có những vết thương cũng chẳng thể nào chữa lành.

Mình nhớ mình từng review một cuốn sách Điểm đến cuộc đời. Điểm đến của cuộc đời phải chăng là cái chết. Cuốn sách đó viết về những người bị ung thư cận tử, trong đó có một người đến gần chết cũng không dám cười tươi vì bị... răng hô. Cả cuộc đời chị bị mặc cảm vì răng hô.

Và dường như tất cả chúng ta đều như chị ấy, luôn bị ám ảnh sợ hãi khi bị nói về những khuyết điểm của mình.

- Con H lùn.
- Thằng T hôi nách.
- Thằng bóng kia có làm được gì đâu.
- Con H ô môi đó.

Đôi khi mình nói mình giỡn chỉ là những lời nói bông đùa thôi, chẳng ác ý gì nhưng lại làm cho người ta đau đớn và co rút người lại suốt cả cuộc đời.

Có người tự tử.
Có người chẳng còn tin yêu cuộc sống.
Có người quằn quại trả thù.
Có người buông xuôi sự nghiệp.

Và hơn hết là những người thân, gia đình họ không có lỗi gì cũng phải gánh chịu những khổ đau ấy.

Chị bác sĩ ấy chết đi có thể là hết, nhưng con cái của chị ấy, cha mẹ của chị ấy...

"Chớp mắt một cái
Đã thành dâu bể
Còn trách nhau chi
Những nẻo đi về..."

 

Bác sĩ Nguyễn Bảo Trung được biết đến là một cây bút bác sĩ. Những dòng như lời tâm sự, như là kể chuyện của BS Bảo Trung khiến người ta thấy buồn, nhưng trong nỗi buồn vẫn lóe lên sự ấm áp tin cậy vào trái tim nhân hậu, giàu lòng trắc ẩn của người bác sĩ. Sau khi đọc xong mỗi câu chuyện, bạn đọc sẽ ngộ ra rằng "Đời ngắn lắm, thương nhau còn chưa đủ. Nói làm chi lời chia cách vực sâu..."

Đối tác AloBacsi

Đăng ký nhận bản tin sức khoẻ

Để chủ động bảo vệ bản thân và gia đình

Đăng ký nhận bản tin sức khoẻ để chủ động bảo vệ bản thân và gia đình

hoàn toàn MIỄN PHÍ

Khám bệnh online

X