Hotline 24/7
08983-08983

Bạn làm gì khi bị phản bội?

Bị phản bội là nỗi đau lớn nhất, xót xa nhất mà một người đang yêu phải gánh chịu. Thay vì dành cả thanh xuân để nuôi lòng thù hận, bạn hãy vượt qua nỗi đau để bước tiếp như là một cách chọn lựa thông minh và tự trọng.

Chuyện tình của cô gái tên Xuân, cũng như bao bạn trẻ khác: nhiệt huyết, sôi động, giận hờn, nước mắt, hờn ghen và những tổn thương,... tất cả đều đủ đầy, đều hòa nguyện cùng nhau để tạo thành hương vị của tình yêu. Thanh nắm chặt tay Xuân qua những ngày tháng lạc bước lúc mới ra khỏi ghế nhà trường, anh dìu dắt, chỉ bảo cô từng ngày, hướng dẫn cô làm thế nào để trở thành một người phụ nữ đúng nghĩa, xóa nhòa hình ảnh cô gái trẻ cá tính, vui tươi mà bạn bè thường thấy ở Xuân.

Xuân làm sao nhớ nổi màu áo hôm ấy mà Thanh đã mặc, cũng không thể nhớ nổi cô đã đến và chào anh như thế nào, có phải phép hay không? Bởi cô chưa bao giờ nghĩ, sau cái hôm ấy, cô lỡ yêu anh mất rồi.

Ngày ấy, Xuân gặp Thanh trong một buổi chiều thưa thớt người qua lại, dưới cái ráng chiều của Sài Gòn, anh thanh nhã và cuốn hút vô cùng. Xuân cảm nhận được trong lồng ngực của mình có cái gì đó nhộn nhạo, không yên phận trước nụ cười của anh. Xuân làm sao nhớ nổi màu áo hôm ấy mà Thanh đã mặc, cũng không thể nhớ nổi cô đã đến và chào anh như thế nào, có phải phép hay không? Bởi cô chưa bao giờ nghĩ, sau cái hôm ấy, cô lỡ yêu anh mất rồi.

Xuân yêu anh, vì anh Xuân có thể bỏ hết những thói quen của mình: không tụ tập hàng quán, không trà sữa chém gió dưới những con phố về đêm, không lang thang dạo mát mỗi tối ở bờ kè cùng lũ bạn thân ngày nào, không mặc lại những bộ áo cá tính mà cô từng rất thích...

Xuân vỡ vụn, cô không khóc lóc, không gào thét hay đến tìm anh hỏi rõ thực hư, mà có gì phải hỏi nữa, mọi chuyện đều rành rành ra trước mắt đấy thôi, chỉ có cô tự lừa mình dối người, không tin vào sự thật mà thôi.

Cô giờ đây là một người phụ nữ đúng nghĩa: chăm chỉ đi làm, ngoan ngoãn ở nhà, không líu lo tám chuyện với bạn bè, không có những buổi cà phê quen thuộc, cô bình lặng như mặt hồ nước vào cuối thu, tất cả cử chỉ và điệu bộ của cô hiện tại làm cho người khác nảy sinh ý nghĩa “chắc hẳn đây là một cô tiểu thư được sinh ra trong gia đình tri thức, gia giáo” - dù rằng Xuân vốn xuất thân từ một gia đình nông dân chất phác, lam lũ ở miền Tây ...  Và rồi, rất nhiều người gặp lại cô sau 2 năm ra trường chỉ để nói: “Xuân à! Nhìn mày lúc này khác quá, chững chạc hơn nhiều, nhưng trong ánh mắt của mày không còn sáng và tươi vui như trước thì phải?”

Xuân không buồn cãi lại, cô biết đây vốn dĩ là kết quả mà mình đã chọn khi ở bên anh. Anh luôn cần một cô gái dịu dàng, nữ tính, thông minh, tri thức, lễ nghĩa bên cạnh để xứng tầm với anh, hay ít nhất là với vai trò bạn gái của anh. Cô đã làm rất tốt những gì anh cần, với cô chỉ cần thấy anh cười và xoa đầu cô rồi bảo “Anh thương em, anh tự hào về em lắm!” - chỉ như vậy Xuân đã đủ hạnh phúc.

Thế nhưng, cuộc đời không bao giờ bình lặng với nàng Lọ Lem khao khát tình yêu từ vị hoàng tử tài hoa, chàng thay lòng và vội vã theo đuổi cô sinh viên với mái tóc tém cá tính của một trường kiến trúc. Cô gái trẻ kia không khác Xuân ngày trước, chỉ khác ở chỗ, cô nàng không mê mệt anh chàng hòa hoa, mà lạnh lùng từ chối chàng 2,3 phen liền.

Thế rồi, Xuân bị Thanh bỏ rơi, anh chán ngán sự rập khuôn và cũ kỹ của Xuân (dù rằng đây kết quả mà anh tạo ra), anh thích sự mới mẻ và tươi trẻ từ cô nàng sinh viên kia. Với anh, có lẽ tình yêu đến từ bản năng thích chinh phục, như lúc anh chinh phục Xuân - cô hoa khôi khoa Hóa ngày nào, trước lần cược với hội “cậu ấm cô chiêu” chung nhóm. Có lẽ anh cũng có tình cảm với Xuân, nên mới bên cô đến chừng ấy năm, nhưng bản ngã của anh không cho phép anh dừng chân, thế nên bao lâu nay anh không bao giờ cho Xuân một lời hứa hẹn thề chuyện trăm năm.

Xuân vỡ vụn, cô không khóc lóc, không gào thét hay đến tìm anh hỏi rõ thực hư, mà có gì phải hỏi nữa, mọi chuyện đều rành rành ra trước mắt đấy thôi, chỉ có cô tự lừa mình dối người, không tin vào sự thật mà thôi. Xuân rời Sài Gòn, hay nói đúng hơn là cô xung phong về đơn vị khác tại một tình miền Trung trong dịp lưu chuyển nhân viên, cô không đủ dũng cảm để đối mặt với quá nhiều kỷ niệm ở đây, với cô những năm tháng thanh xuân ấy chỉ gói ghém trong một chữ “Thanh”. Mất Thanh rồi, Xuân không gắng gượng lại được, cô đành xa nơi mà cô từng cho là cả khoảng trời yêu thương của mình…

Có lẽ mọi người thấy Xuân là cô gái đáng thương, cũng có thể ai đó sẽ trách Xuân khờ dại khi hết mình vì người cô yêu, chỉ để đổi lấy những bẽ bàng. Nhưng mọi người có thấy rằng, Xuân thật sự là cô gái mạnh mẽ không? Cô không hề đem sự bi lụy, yếu đuối của mình để níu kéo tình yêu và nhất là không đem cái chết ra để so sánh với mức độ quan trọng của tình yêu. Vì rằng khi yêu ta được phép yếu mềm, nhưng không được phép xem thường bản thân, xem thường tính mạng và lòng tự tôn của mình. Xuân đã hy sinh rất nhiều cho tuổi trẻ và thanh xuân của mình, nhưng tương lai là thứ không phải con người có quyền nắm giữ. Tình yêu cũng vậy, nó tựa như dòng chảy của một con sông, biến đổi khôn lường.

Theo Thế Giới Tiếp Thị

Đối tác AloBacsi

Đăng ký nhận bản tin sức khoẻ

Để chủ động bảo vệ bản thân và gia đình

Đăng ký nhận bản tin sức khoẻ để chủ động bảo vệ bản thân và gia đình

hoàn toàn MIỄN PHÍ

Khám bệnh online

X